Nhiều người nói, nhà của ông Thực là mộtÔbảo tàng"
nhạc khí của người Mường, bởi trong ngôi nhà sàn đơn sơ của ông ngay chân dốc
Cun treo đủ thứ cồng, chiêng, đàn, sáo, nhị…
Tiền bán lợn, gà dành mua... cồng, chiêng
Ông Thực bảo, ngày trước, nơi nhà ông là
làng Mường Chăm. Rừng xanh ngút ngàn, suối chảy róc rách, con người hiền hoà
lại yêu âm nhạc. Mỗi lần vào phiên chợ Bờ, người ở Mường Vang, Mường Bi, Mường
Thàng đi chợ từ ngày hôm trước. Họ ghé ngủ lại làng ông rồi hôm sau đi tiếp.
Đêm đó, họ uống rượu, tổ chức văn nghệ. Lần nào cũng vậy, ngoài hát ví, hát
đúm, đêm văn nghệ bao giờ cũng có tiết mục đánh chiêng với 3 bài truyền thống:
Đi đường đón khách (đón khách đến, đưa khách đi); Bến Dậm sang Bờ (đưa vua quan
đi chơi bến Dậm và chợ Bờ) và bài Vui hội.
Ngoài những đêm văn nghệ đón chào khách,
khắp các xóm Mường có nhiều lễ hội. Đội văn nghệ làng đi biểu diễn, trong đội
văn nghệ có bà nội, bà ngoại ông Thực. Mỗi lần đi diễn, ông lại được bà đưa đi
theo nên ông học thuộc lòng các bài chiêng. Ông bảo, âm thanh cồng, chiêng là
tiếng nói của cõi lòng, là sinh hoạt tinh thần không thể thiếu của người Mường.
Sau một thời gian, những lễ hội, những
buổi văn nghệ xóm không được tổ chức, nhiều người vì miếng cơm, manh áo mà phải
bán chiêng. Ông xót xa lắm! Ông quyết định phải cố gắng mua lại những nhạc cụ
truyền thống ấy. Ông cùng vợ con rong ruổi khắp các huyện trong tỉnh, rồi Sơn
La, Lai Châu, Điện Biên, Thanh Hoá... tìm mua chiêng.ÔĐể có tiền mua cồng, chiêng,
vợ chồng tôi phải bán lợn, gà. Mua được chiếc cồng, chiêng nào, bao khó khăn,
mệt nhọc dường như tan biến" - ông Thực bộc bạch.
Ông mang ra cho khách xem một chiếc
chiêng rồi bảo, chiếc chiêng này có từ thời Tây Sơn. Nhìn nó sù sì, nhưng khi
sờ vào thành thì mịn. Ông tình cờ mua được nó trong một lần đi Thanh Hoá. Ông
lấy ít nước thoa vào bàn tay rồi xoa chiêng. Tiếng chiêng vang lên như tiếng tù
và gọi quân rồi trầm xuống.
Ông nói:Ông chỉ có những chiếc chiêng cổ
mới xoa lên được tiếng như vậy. Có người trả tôi 15 triệu đồng nhưng không bao
giờ tôi bán. Ngày hội văn hoá các dân tộc Mường năm 2007, trong 500 chiếc
chiêng, tôi nghe có một chiếc tiếng kêu đặc biệt như chiếc này. Sau này hỏi mới
biết chủ nhân ở Yên Mông, TP.Hoà Bình. Nhưng khi tôi tìm đến thì chủ chiếc
chiêng này cho biết chiêng đã bị vỡ!
Thành lập đội văn nghệ
Ông Thực mê tiếng cồng từ thời nhỏ. Năm
lên 9 tuổi, ông đã biết đánh chiêng, 15 tuổi ông đã đi khắp nơi biểu diễn.
Trong chiến dịch Điện Biên Phủ, ông tham gia vào đoàn quân tiếp tế lương thực
cho bộ đội. Hòa bình lập lại, cuộc sống khó khăn, những bài chiêng dần bị quên
lãng. Năm 1994, tổ chức cưới cho con, ông quyết định mang chiêng ra đánh. Rồi
ông quyết định thành lập đội văn nghệ của xóm để đi biểu diễn các nơi.
Không chi sưu tầm chiêng, ông Thực còn
làm nỏ, cung tên, dao của người Mường để bán cho khách du lịch. Ông bảo, làm
những sản phẩm này không chỉ kiếm tiền mà còn quảng bá cho hình ảnh Hoà
Bình để mỗi du khách đến xứ Mường hiểu hơn về văn hoá Mường.
Ông quy tập những thanh niên trong làng
dạy đánh chiêng, biểu diễn văn nghệ dân tộc mình. Đội văn nghệ của ông thường
xuyên biểu diễn ở phường, thành phố, tỉnh và đã giật 2 huy chương vàng trong
hội thi chiêng cổ do tỉnh và trung ương tổ chức. Giờ đây, những dịp lễ hội của
thành phố, tỉnh, không thể thiếu đội văn nghệ của ông. Ngoài đi biểu diễn ở các
lễ hội thì đội văn nghệ thường tổ chức biểu diễn đánh cồng, chiêng, múa sạp… ở
các khu du lịch.
Khi thành viên nào trong đội đi lấy
chồng, làm ăn xa, ông lại tìm người bổ sung. Và đến hôm nay vẫn đều đặn vào thứ
Bảy hàng tuần, 17 thành viên trong đội văn nghệ lại tập hợp tại nhà ông, luyện
đánh chiêng, múa Sênh Tiền và nghe ông kể chuyện về văn hóa Mường...